Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Lăng kính: Một bước lùi lịch sử

Tiqui-taca thất bại thảm hại trước lối đá trực diện và nhanh như chớp giật của Real Madrid. Một năm về trước Bayern hành xác Barcelona như thế nào thì bây giờ chính họ lại bị Real đàn áp như vậy. Giờ thì chính những vị quan chức và các cầu thủ kiêu hãnh của Bayern đã hiểu rõ cảm giác bất lực và mệt mỏi của các cầu thủ Barcelona hồi năm ngoái.


lkPep Guardiola


Thất bại của Barca ngày ấy, cũng như thất bại của Tây Ban Nha trước Brazil trong trận chung kết Confed Cup sau đó ít lâu đã gióng lên hồi chuông báo tử dành cho tiqui-taca. Chiến thuật bóng đá không phải là những pho võ công trong truyện kiếm hiệp, không có pho bí kíp nào là chí cao vô thượng cả. Nó là một sự phát triển tuần tự để hóa giải lẫn nhau.


HLV Luiz Felipe Scolari, trong bài trả lời phỏng vấn cho tờ World Soccer, đã nói thẳng là ông không ngại Tây Ban Nha. Cách chơi của La Roja và Barcelona chỉ mang đến thành công trong một thời gian nhất định. Trong quá khứ, đã có lúc cả thế giới phải vò đầu bứt tai tìm ra cách đánh bại chiến thuật tổng lực của Hà Lan, cách vượt qua Catenaccio của người Italia và lối đá kỷ luật của người Đức. Rốt cục thì không có chiến thuật nào là tối ưu cả.


Pep Guardiola có vẻ đã phớt lờ đi sự tất yếu ấy. Ông thấy rõ tiqui-taca sẽ chết nếu gặp phải một đội bóng được tổ chức tốt, lại có những cú đấm trực diện nhanh và mạnh. Chính Bayern của Jupp Heynckes đã chỉ ra điều đó khi đánh bại Barca đến 7-0 ở bán kết Champions League mùa trước.


Đấy lẽ ra phải là nền tảng để Pep tiến lên, nhÆ°ng ông lại Ä‘Æ°a Bayern quay trở lại lối chÆ¡i tiqui-taca vừa bị hạ bệ. Hãy tưởng tượng thế này: Jupp Heynckes là người chế tạo ra má»™t cá»— máy có thể biến khoai tây chÆ°a gọt vỏ trở thành khoai tây chiên. Còn Pep Guardiola lại chế tạo ra má»™t cá»— máy biến ngược khoai tây chiên thành… khoai chÆ°a lá»™t vỏ.


bayern1


Pep mang triết lý của mình áp vào Bayern là một sự giật lùi và khiên cưỡng. Có thể ông không nhận ra, hoặc có thể ông biết nhưng cố tình lờ đi sự thật là tiqui-taca chỉ phù hợp với Barcelona và những con người của Barcelona mà thôi. Barcelona có triết lý của Johan Cruyff làm nền, có La Masia là nguồn lực và có Pep là người dẫn đường. Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Họ còn có một thế hệ cầu thủ tuyệt vời và được đặt đúng thời điểm. Khi Xavi qua đỉnh cao, Carles Puyol không còn là trái tim của hàng thủ, chính Barca do Pep cầm quân còn không trụ được ở đỉnh cao.


Vậy mà Pep mang tiqui-taca sang áp vào Bayern. Má»™t Ä‘á»™i Ä‘ang sở trường đá nhanh, đá trá»±c diện nay chuyển sang đá… ru ngủ, rườm rà, Ä‘ang Ä‘Æ¡n giản chuyển sang phức tạp, khác nào buá»™c má»™t cao thủ chuyên sá»­ kiếm sang sá»­ Ä‘ao hay phán quan bút. Cao thủ ấy có thể vẫn nguy hiểm, nhÆ°ng tất nhiên không tránh khỏi sá»± ngượng ngụy, lúng túng, dẫn đến chá»— không phát huy được những nét tinh tính nhất của vÅ© khí ấy.


Bayern chưa bao giờ đi đến tận cùng của tiqui-taca. Philipp Lahm có thể miễn cưỡng là Xavi, nhưng Bastian Schweinsteiger không phải là Sergio Busquets (ở đây không nói ai hay hơn ai), cặp trung vệ của Bayern cộng lại cũng không sánh nổi Carles Puyol, Manuel Neuer không thể chơi như Victor Valdes. Đấy là chưa kể thế giới bóng đã vĩnh viễn không có một Lionel Messi thứ 2.


Mà Barca của tiqui-taca xịn, của Messi xuất chúng, của những con người đã chơi bóng cạnh nhau suốt từ thời niên thiếu còn phải thất bại theo đúng quy luật tất yếu của lịch sử, làm sao Pep có thể giúp Bayern trụ lại đỉnh cao với thứ tiqui-taca giả hiệu kia. Pep ôm mộng trở thành kẻ làm đảo chiều bánh xe lịch sử, nhưng ông chưa đủ tầm vóc vĩ đại để làm việc ấy.


Theo Bóng Đá Plus



Lăng kính: Một bước lùi lịch sử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét